Thứ Ba, 26 tháng 2, 2008

Cảm xúc - Bài thứ 14




Cảm xúc
Bài thứ 14

Đến một ngày …
Ta sẽ thanh thản ra đi mà không cần những điều trăng trối.

Đến một ngày
Khổ đau cũng chìm trong nước mắt một đời người đi qua.

Đến một ngày …
Ta sẽ không biết đường về nơi xứ sở của nguồn cội
Ta sẽ không nhớ nỗi ta và không nhận ra những bạn bè.

Đến một ngày
Cái ác cũng mệt mỏi , khổ đau cũng lụi tàn
Sẽ không còn những ưu tư,sẽ không còn những phiền muộn.

Đến một ngày…
Một chiếc lá rơi cũng làm ta thảng thốt
Một cơn gió non cũng xô đổ gốc cây già.

Đến một ngày
Ta gửi lại em những câu thơ hài cốt một đời người.
Em sẽ không còn oán trách đời và không còn oán trách ta.

Đến một ngày
Những giọt nước mắt một đời người rơi xuống
Tan thành sương khói, tan thành hư không.

1998

Không có nhận xét nào: