Tự Cảm
Bài thứ 2
Qua một mùa dông bão
Chiếc lá cuối cùng đã rụng…
Còn cây đứng đó chơ vơ.
Mưa liên miên mưa tầm tã
Mưa cuốn phăng những cánh đồng
Chỉ còn đồi núi
Nắng cháy những cánh rừng
Nắng biến thảo nguyên thành hoang mạc
Chỉ còn mặt trời lang thang.
Ta làm lũi theo em
Em trở thành đá cụi
Còn ta trơ trơ.
1994
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét