Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Cảm xúc - Bài thứ 17




Cảm xúc - Bài thứ 17

Quê hương ơi ta nhớ quá …
Những triền sông lau sậy
Những con đường in những dấu chân trâu .


Những chiếc lá tre rơi xuống mặt đường rồi thành đất
Những hàng tre xanh mãi
Ta về dưới hàng tre năm ấy
Có lã già chống gậy đi qua nhìn ta rồi òa khóc
Bỗng nhận ra mình có một đứa cháu con .


Ta về thăm những người bạn
Cổng đường quan vẫn đứng
Những người xưa khuất rồi
Ta cứ rong rêu
Đâu biết một ngày mình cũng sẽ già nua .


Ta về bên giếng nước tuổi thơ
Những đứa trẻ bây giờ gọi ta bằng Bác
Em tươi trẻ ngày nào giờ cũng phôi pha .


Ta về bên mái trường
Thầy giáo ngày nào tóc bạc còn đâu …
Chiến tranh xao xác đời người
Những lời thầy dạy là lời của cha .
Quê hương núi non trùng điệp
Những miền xa … nhân nghĩa của cha ông .


Ta tìm về cây dừa cao
Đường rợp bóng xanh
Cây dừa năm xưa trụi gốc
Còn đâu tháng ngày in dấu vết cây đau .
Đất cũng vùi chôn cùng năm tháng
Những buồn đau mất mát một đời người .


Dòng sông một đời xanh trong
Quê hương đồi bãi
Ai nằm giữa đồi hoang …
Gió vi vu thành câu hát buồn .


Ta là hòn sỏi
Của bơ vơ trơ trọi núi đồi
Ta là ngọn cỏ
Một màu xanh quê hương .


Một ngày kia em đưa ta về
Nơi ta sinh ra và nơi ta còn lại
Đất sinh ra ta và ta thành đất


Sông cứ chảy về đâu mà da diết mãi
Hai bờ xanh ngan ngát những thương yêu .
Đất nước mênh mông ngàn dặm lớn
Quê hương thầm thì nơi ấy những riêng tư .

2/2000

Không có nhận xét nào: